Bài Viết Mới.
Full with love

Thiếu Nữ Đánh Cờ Vây – Phần 10

Thiếu Nữ Đánh Cờ Vây – Phần 10


91

Bếp lửa cháy bập bùng tí tách. Kinh ngáy.

Quanh tôi hàng trăm người tản cư đang ngủ. Con người đang di tản trông giống như bầy hươu trốn chạy hạn hán. Họ gày gò, ốm yếu. Giấc ngủ của họ cũng nặng nề như nỗi lo âu.

Tôi lấy trong túi ra một đôi kéo và cắt tóc ngắn hết sức với của tay tôi. Tôi dặt hai bím tóc buộc lại bằng một dài ruy băng cạnh Kinh, bước qua khoảng một chục thân người và lao vào đêm tối.

Vào đến rừng, tôi cởi váy và mặc bộ quần áo lấy của Kinh.

Sau đám cây, bình minh nhợt nhạt bắt đầu soi sáng đồng bằng Bắc Kinh. Tôi đi ngược chiều với những đoàn tản cư lên đường từ sáng sớm. Đàn bà đeo nặng ba lô, một tay kéo trẻ con, tay kia dắt dê theo. Nghe có tiếng trẻ mới đẻ khóc. Đàn ông cõng bố trên lưng hoặc may mắn hơn tìm được cho cha họ một chiếc xe đẩy. Một bà cụ già có lẽ đến gần trăm tuổi ôm chặt trong tay một con gà mái. Chân bà bó và mỗi bước đi khiến bà lảo đảo.

Từ khi chúng tôi rời Bắc Kinh, cảnh tượng hầng ngày này khiến tôi đau khổ. Tôi không ân hận đã theo Kinh trong nỗi đoạn trường này của anh. Nhờ anh, tôi được biết đến sức mạnh của một dân tộc bị xua đuổi khỏi mảnh đất của mình. Kiên trì đi về phía Nam cũng có nghĩa là sự phản đối thầm lặng chống lại cái chết. Những người đàn ông đàn bà này tạo nên một làn sóng pha trộn cả nỗi căm thù và lòng hi vọng. Sự khăng khăng rồ dại này sẽ đi cùng tôi cho tới tận cùng nỗi cô đơn của tôi.

Tôi cũng khát khao cuộc sống như họ. Tôi muốn về Mãn Châu, về với mái nhà của tôi, bàn cờ của tôi. Tôi sẽ chờ người chơi cờ lạ mặt ở quảng trường Thiên Phong. Tôi biết anh sẽ đến vào một buổi chiều, như lần đầu tiênh chúng tôi gặp nhau.

Trưa đến, tôi ngồi dưới một gốc cây ven đường, bẻ ăn từng vụn một chiếc bánh cũ từ ba hôm nay. Tiếng ầm ầm của máy bay, tiếng nổ xa xa đối lập hẳn với sự im lặng của đám đông đang dấn bước. Trong dòng người bắt đầu thấy xuất hiện những người lính Trung Quốc đầu tiên.

Quân phục vấy máu, mặt ám khói súng, họ làm tôi nhớ đến những binh lính chiếm nhà chúng tôi vào năm 1931 sau khi trốn chạy trước quân Nhật: mắt họ mệt mỏi và toát lên sự tàn nhẫn của những người đã để cho người khác giết mất người thân của mình.

-  Bắc Kinh thất thủ rồi! Chạy nhanh lên!

-  Bọn Nhật đến rồi! Ác quỷ đến rồi!

Tiếng kêu, tiếng khóc nổi lên. Đột nhiên tôi thấy Kinh khập khiễng chạy ngược dòng với người di tản. Tôi nấp sau một gốc cây. Anh đi qua cách tôi dăm bước chân và hỏi một người đàn bà xem bà ta có thấy một cô gái nhỏ bé xanh xao, tóc cắt ngắn ăn bận kiểu con trai hay không. Giọng anh như chực vỡ oà lên. Tay cầm đôi bím tóc của tôi, anh nhổ nước bọt và vừa cất tiếng gọi vừa chửi rủa tôi.

Tiếng kêu của anh như xé lòng tôi: anh vì em đã từ địa ngục trở về đây, sao em nỡ tàn ác đầy đoạ anh!

Rốt cuộc anh cũng đi xa dần.

Đột nhiên, một chiếc máy bay đã lượn từ một lúc lâu trên đầu chúng tôi thả xuống một quả bom, rồi một quả nữa. Tiếng nổ hất tôi ngã xuống đất. Tôi ngất đi. Khi tôi tỉnh lại, đám đông đang chạy tan tác như một đàn kiến đang đi bỗng bị một khách bộ hành dẫm chân lên phá đám.

Tôi đứng dậy, tay tôi chảy máu. Trên trời tiếng động cơ ngày càng dồn dập. Nhiều máy bay đang tiến gần! Tôi chạy vội về phía cánh đồng.

Quân Nhật ném bom vào các con đường. Tôi lang thang ngoài ruộng, không biết trốn đi đâu nữa. Đầu tôi ong ong, cánh tay nặng trĩu. Biết bao giờ mới tỉnh được cơn ác mộng này đây. Khi trời sẩm tối, tôi thấy bóng dáng một ngôi làng và rảo bước.

Làng im ắng khác thường. Trong bóng tối, cửa rả đều để ngỏ, đồ gỗ vỡ nát rải rác khắp đường. Xa hơn, tôi thấy có nhiều xác chết: bốn nông dân đã bị đâm chết bằng lưỡi lê. Trong các ngôi nhà không còn con vật nào sống sót, không một hạt thóc, không một sợi rơm trong các bếp lò. Sau cuộc thảm sát, quân Nhật đã vơ vét hết.

Tôi không còn sức đi tiếp. Tôi vào một căn nhà mái rạ vắng tanh. Nhớ một bài thuốc xưa của mẹ dạy. Tôi lấy tro nguội đắp vào vết thương rồi cuốn lại bằng một mảnh vải xé ra từ áo sơ mi. Tôi rúc vào bếp lò lạnh ngắt và bật lên nức nở.

Sáng ra có tiếng ồn ào khủng khiếp làm tôi thức giấc. Tôi nghe có người thét lên bằng một thứ tiếng xa lạ.

Tôi mở mắt.

Lính đang chĩa súng vào tôi.

 92

Bắc Kinh đã thuộc về chúng tôi.

Chúng tôi được lệnh lùng sục quanh vùng tìm các tên gián điệp và binh lính Trung Quốc bị thương, tất cả đều phải bị tiêu diệt.

Sáng nay, quân tôi phát hiện một thằng cha đáng ngờ. Họ trói tay hắn ra sau và lôi đến giữa làng.

Đó là một tên gián điệp còn trẻ, tóc tai lởm chởm, bị thương ở cánh tay. Bộ quần áo sinh viên quá khổ nom hắn như bơi ở trong. Hắn bướng bỉnh cúi đầu và im lặng một cách láo xược.

Binh lính bắt đầu lên cò súng.

Trung uý Hayashi cùng chỉ huy với tôi ngăn họ lại. Anh ta rút thanh gươm và bảo:

-  Trung uý, anh vẫn khoe thanh gươm truyền đời từ thế kỷ 16 của nhà anh. Gươm của tôi kém đến một trăm tuổi nhưng hồi đó được coi là “lưỡi gặt đầu”. Tôi thử cho anh xem nhé. Các tay lính khoái trí trước cảnh tượng sắp được xem, tặc lưỡi và í ới gọi nhau.

Hayashi dạng chân, khuỵ gối xuống giống như tư thế của các samurai trong tranh cổ, anh giơ gươm lên quá đỉnh đầu.

Người tù từ từ ngẩng đầu lên. Tôi chóng mặt.

-  Khoan đã!

Tôi lao tới chàng thanh niên và lau khuôn mặt đen ngòm vì bùn và khói súng. Những nốt ruồi nhỏ hình giọt lệ lộ ra.

-  Đừng động vào tôi, em kêu lên.

-  Đàn bà, Hayashi kêu lên và cất gươm trở lại vào bao. Hắn đẩy tôi ra, xô ngã người tù và lùa tay vào trong quần.

Tim tôi buốt lạnh. Em tôi! Em làm gì ở đây, trong ngôi làng này? Em rời Mãn Châu từ bao giờ?

-  Đàn bà! Hayashi khẳng định đầy kích động.

Thiếu nữ vừa giãy dụa vừa thét lên chói tai. Hắn tát cô hai cái, kéo giầy và tụt quần cô ra. Hắn tháo thắt lưng. Binh lính như bị mê hoặc quây thành vòng xung quanh.

-  Chúng mày tránh ra, ai cũng có phần cả! Hayashi ra lệnh.

-  Đồ ngu!

Tôi nhảy xổ và tên trung uý. Hắn tức giận quay về phía tôi. Khi nhìn thấy khẩu súng của tôi chĩa vào sát trán, hắn bật cười:

-  Đồng ý, anh dùng trước. Dù sao thì cũng là phát hiện của anh. Tôi không trả lời. Hắn tưởng hiểu ý tôi và thì thầm vào tai:

-  Lần đầu đúng không? Này, nếu cậu ngại làm trước mặt mọi người, vào trong cái đền kia, tớ gác cửa cho.

Hayashi kéo tôi vào ngôi đền trước mặt. Hai tên lính khiêng cô gái và ném lên sàn. Chúng vừa khép cửa vừa cười khinh khích.

Em run lẩy bẩy. Tôi cởi áo khoác che đôi chân trần của em.

-  Em đừng sợ, tôi nói bằng tiếng Trung Quốc.

Giọng tôi làm em rùng mình. Em mở tròn mắt và nhìn tôi. Một nỗi đau vô hạn bóp méo gương mặt em. Đột nhiên, em nhổ vào tôi và bắt đầu nức nở, lăn xuống đất.

-  Giết tao đi, giết tao đi!

Hayashi đập cửa, tôi nghe tiếng hắn cười gằn:

-  Trung uý nhanh lên. Lính của tôi không nhin được nữa rồi!

Tôi ôm cô gái Trung Hoa của tôi trong tay. Em cắn vào vai tôi. Dù đau tôi vẫn áp má mình vào vai em. Nước mắt trào ra, tôi thì thầm:

-  Tha lỗi cho anh, em tha lỗi cho anh…

Em trả lời bằng những tiếng thét như người động kinh:

-  Giết tôi đi, giết tôi đi, đừng để tôi sống làm gì! Bên ngoài cửa đền, Hayashi gọi:

-  Trung uý lâu quá đấy. Nhanh lên chứ, đừng ích kỷ thế.

Tôi cầm súng dí sát vào thái dương em và em ngẩng đầu lên. Nỗi sợ hãi đã biến mất. Em nhìn tôi với vẻ dửng dưng như cách em vẫn nhìn người xa lạ.

Tôi rùng mình và xiết chặt khẩu súng hơn nữa:

-   Em có nhận ra anh không? Em nhắm mắt.

-   Anh biết là em ghét anh, anh biết là em không tha thứ cho anh. Giờ đây, anh chẳng cần để ý đến nỗi khinh miệt của em nữa. Anh sẽ giết em và anh sẽ chết theo em. Vì em anh sẽ từ bỏ cuộc chiến này, anh sẽ phản bội Tổ quốc anh. Vì em anh sẽ là một thằng con bất hiếu, một kẻ làm nhơ nhuốc dòng họ của mình. Tên anh chẳng bao giờ có trong đền thờ những anh hùng. Anh là kẻ bị nguyền rủa.

Tôi hôn chi chít lên mặt em, nước mắt em chảy ròng ròng. Em để mặc tôi không hề chống cự. Có tiếng báng súng làm rung cả nền nhà.

-  Trung uý, xong chưa? Tôi đếm đến ba và tôi xông vào đấy! Một…

Tôi không còn có thời gian để hỏi tại sao em rời xứ sở, tại sao em cắt mớ tóc đẹp của mình đi. Tôi có hàng ngàn câu hỏi và tôi sẽ không hỏi được một câu nào. Tôi không bao giờ biết cách nói những lời yêu đương với em.

-  Hai…

Tôi thì thầm bên tai em:

-  Em đừng sợ, anh sẽ theo em. Anh sẽ bảo vệ em trong thế giới bên kia. Em mở mắt nhìn tôi đăm đăm:

-  Tên em là…

Nhưng tôi đã bóp cò. Lòng đen trong mắt em giật lên, con ngươi giãn ra. Máu vọt ra từ thái dương. Em ngã ngật cổ ra sau mà mắt vẫn mở trừng trừng.

Cửa mở, tôi nghe có tiếng chân phía sau và tuyệt vọng biết rằng mình không kịp có thời gian để tự mổ bụng như một chiến binh samurai xứng đáng. Tôi đưa nòng súng vấy máu em vào miệng.

Có tiếng ầm như tiếng động đất.

Tôi ngã xuống người cô gái chơi cờ vây. Mặt em dường như hồng hơn ban nãy. Em mỉm cười. Tôi biết rằng chúng tôi sẽ chơi tiếp ván cờ ở nơi xa kia.

Để có thể ngắm nhìn người tôi yêu dấu, tôi đã cố gắng giữ cho mắt mở.

HẾT.

Hanoi Go Club Hanoi Go Club Author

1 comment:

  1. There are additionally many different bonuses, such as Refer a Friend, Player of the Month, and plenty more. Though unfortunately, the location doesn't supply a VIP or loyalty program. Despite only opening in 2017, Big 우리카지노 Spin has managed to build a formidable buyer base. We love the fact that|the truth that} they subject a wide range|a variety} of playing choices from Betsoft, considered one of our favorite suppliers. If you decide to use crypto, the bonus is even higher, maxing out at an incredible $7,500.

    ReplyDelete

Youtube

Popular Post

About

Chúng tôi là những người đam mê cờ vây và tìm thấy những tư tưởng triết lý cao đẹp từ bộ môn nghệ thuật của tư duy này. Với mong muốn và khát khao phát triển cộng đồng cờ vây tại Việt Nam ngày một lớn mạnh, trang web này là nơi chúng tôi cung cấp những kiến thức cơ bản và tạo động lực cho các bạn.

Mọi ý kiến đóng góp xây dựng từ các bạn xin vui lòng liên hệ với chúng tôi.

--- Hội Quán Cờ Vây Hà Nội ---


Doanh Nghiệp Tài Trợ

Contact Us

Website: hanoigoclub.com


Page: facebook.com/hanoigoclub


Group: facebook.com/groups/hanoigoclub


Youtube: Hc C Vây - Hanoi Go Club


Hotline: 098.37.86.888


Email: hanoigoclub@outlook.com

Đăng Ký Theo Dõi